“Cancer,” a Vietnamese Poem Written and Translated by Nguyen Thi Bich Ngoc
In a small house, with a slender body,
With a heart that looks forward to an unexpected life,
The girl is bald but still beautiful,
Beautiful with innocent eyes, a gentle smile.
In the narrow space of the bed,
She lies with pale lips.
Since when did white skin turn blue?
Clear blue eyes looking out the window,
When the sparrow is still waiting for its mother to feed,
When the last autumn leaf falls.
She has lived long with this metastatic disease,
Twenty years in that skin color.
Long hair seems to have been lost for a long time,
Red lips are now dark brown.
Her chubby face is now adorned with a touch of sadness,
Skin covered with bones, a weak body that's hard to walk.
Waiting every morning to wake up,
Then it ends at sunset.
A day passed with her in the hospital bed.
When it's windy, her body aches.
It feels almost like the illness came to her so suddenly.
Sometimes I blurt out: "It's sad, isn't it?"
She still smiles but her heart hurts,
She said that pain often torments.
Cancer is an incurable disease.
It hurts my heart.
Every time she's sick, I can't stand it, it torments her fragile body.
She weakly whispered a lament,
The earth is still spinning, time is still passing, indifferently and quietly,
She hopes she still has a chance to live until the end,
Although knowing in advance that a miracle is hope and foreknowledge.
BỆNH UNG THƯ
Trong căn nhà nhỏ với thân hình gầy guộc
Với một trái tim mong chờ cuộc sống bất ngờ
Cô gái đầu trọc nhưng vẫn xinh đẹp
Đẹp trong ánh mắt thơ ngây, nụ cười hiền
Trong không gian chật hẹp của chiếc giường
Em nằm đó đôi môi nhợt nhạt
Da trắng chuyển sang xanh từ bao giờ?
Đôi mắt xanh trong veo nhìn ra cửa sổ
Khi con chim sẻ vẫn đợi mẹ cho ăn
Khi chiếc lá mùa thu cuối cùng rơi
Cô sống lâu với căn bệnh di căn này
Hai mươi năm trong màu da ấy
Mái tóc dài dường như đã mất từ lâu
Đôi môi đỏ giờ thành nâu sẫm
Khuôn mặt bầu bĩnh giờ đây được tô điểm thêm chút buồn
Da bọc xương, thân thể yếu ớt cũng khó đi lại
Chờ đợi mỗi sáng thức dậy
Rồi nó kết thúc vào lúc hoàng hôn
Một ngày trôi qua cùng cô trên giường bệnh
Khi trời trở gió, cơ thể cô ấy đau nhức
Gần như bệnh tình đến với cô quá đột ngột.
Đôi khi tôi buột miệng: Buồn lắm phải không em?
Cô ấy vẫn cười nhưng trái tim cô ấy đau
Cô ấy nói rằng nỗi đau thường dày vò
Ung thư là căn bệnh nan y
Nó gần như đau đến tim
Mỗi lần ốm đau là không chịu nổi, giày vò thân xác mong manh
Cô yếu ớt thì thầm một lời than thở
Trái đất vẫn quay, thời gian vẫn trôi vô tư và lặng lẽ
Cô hy vọng mình vẫn còn cơ hội sống đến cuối cùng.